Phú Quốc và những nhà đầu tư đang lặng im…

Có những ngày thị trường im như mặt biển lúc rạng đông. Không sóng. Không gió. Không ai mua. Không ai bán.
Chỉ có những ánh nhìn – âm thầm và xa xăm – đổ về phía đảo Ngọc. Và tôi biết, các nhà đầu tư trong nước vẫn đang dõi theo Phú Quốc, dù không ồn ào, dù không vội vã như những mùa sốt đất năm nào.

Người ta nói thị trường đang nguội. Nhưng nguội không đồng nghĩa với kết thúc. Đó có thể là lúc người ta đang lùi lại, để nhìn kỹ hơn, và lựa chọn khôn ngoan hơn.


Tôi nhớ lại những ngày Phú Quốc còn là vùng đất hứa. Tin tức ầm ào, máy xúc máy ủi rầm rập, đất từ vài trăm nghìn vọt lên hàng chục triệu, chỉ qua một mùa mưa. Ai cũng mơ làm giàu. Nhưng rồi sau cơn mê, thị trường rơi vào lặng lẽ. Những nhà đầu cơ ra đi, chỉ còn những người thực sự tin vào tương lai của hòn đảo này vẫn kiên nhẫn ở lại.


Ngày hôm nay, Phú Quốc không còn nằm trong những lời đồn. Nó hiện lên bằng quy hoạch được phê duyệt, hạ tầng được triển khai, và một viễn cảnh rất rõ ràng: APEC 2027 sẽ không chờ ai, và Phú Quốc sẽ là sân khấu lớn.


Tôi gặp lại những nhà đầu tư từ Hà Nội, TP.HCM, Đà Nẵng, Biên Hòa…
Họ không hỏi “Giá có rẻ không?” nữa.
Họ hỏi:
Pháp lý thế nào?
Có vào ở hay khai thác được ngay không?
Khu nào đang làm hạ tầng thực tế?
Có gắn với hệ sinh thái du lịch nào không?

Câu hỏi đã khác. Tư duy cũng đã khác.


Phú Quốc giờ không còn dành cho người đi tìm phép màu ngắn hạn.
Nó dành cho những ai sẵn sàng đầu tư như trồng một cây ăn quả – vun gốc, đợi mùa, và thu hoạch vào đúng lúc.


Tôi tin rằng thị trường không nằm ở những bản tin. Nó nằm ở ánh mắt của những người biết chờ.
Và hôm nay, tôi lại thấy ánh mắt đó đang trở lại với đảo Ngọc – lặng lẽ, tinh tế, và có chiều sâu hơn bao giờ hết.


Phú Quốc chưa bao giờ mất đi ánh hào quang – chỉ là nó đang thử lòng người.

Nếu anh là người đã đi qua những biến động, đã học được bài học của thời cuộc,
thì có lẽ… bây giờ là lúc nên quay lại.

Không phải để lướt sóng.
Mà để gieo hạt.
Cho một mùa đầu tư không ồn ào – nhưng bền vững và đáng nhớ.


Viết giữa một buổi chiều có nắng, và trong lòng có Phú Quốc.