Có những bức ảnh không chỉ ghi lại khoảnh khắc, mà còn hàm chứa linh hồn của một vùng đất. “Sức hút Phú Quốc” chính là một minh chứng rực rỡ như thế.
Trước tiên, hãy nhìn sắc màu: dãy nhà Địa Trung Hải bừng lên trong ánh nắng vàng như mật ong, từng khung cửa, từng ban công xếp lớp, đan cài thành một bức tranh đô thị sôi động mà vẫn đượm vẻ cổ điển. Ánh sáng buổi hoàng hôn chạm lên tường nhà, khiến toàn bộ khung cảnh như phát sáng, như đang hít thở.
Ở tiền cảnh, hàng trăm con người chen nhau trên Cầu Hôn – những chiếc mũ trắng, váy maxi, gương mặt đầy tò mò và hào hứng. Tất cả hội tụ về một điểm: màn trình diễn Flyboard bắn những cột nước cao vút, uốn lượn trên không trung như những dải lụa sóng.
Có người nói: đây là sự phô trương của du lịch hiện đại. Nhưng tôi cho rằng, đây là khoảnh khắc Phú Quốc bước lên sân khấu quốc tế, tự tin khoe hết tiềm năng của mình – biển cả, con người, trải nghiệm và khát vọng trở thành “thủ phủ du lịch”.
Bố cục của ảnh rất thông minh: tầm mắt người xem được dẫn từ làn sóng trắng tung bọt, qua đám đông đầy năng lượng, lên đến dãy nhà sặc sỡ, rồi dừng lại ở bầu trời xanh yên bình. Nó tạo ra cảm giác đối lập và cân bằng – sự sôi động phía dưới và tĩnh lặng phía trên.
Sức hút Phú Quốc không chỉ nằm ở cảnh quan, mà còn ở cái cách người ta đến đây, đứng chật kín bờ biển, để tìm kiếm một trải nghiệm khác biệt, một niềm vui rực rỡ mà những thành phố khác không dễ có được.
Có lẽ, bức ảnh này sẽ còn được in trên nhiều poster, tờ rơi, chiến dịch quảng bá. Nhưng dù ở đâu, nó cũng sẽ nhắc chúng ta nhớ rằng: Phú Quốc hôm nay không còn là một điểm đến, mà đã trở thành một thương hiệu, một biểu tượng của niềm tin và sức sống mới.
Tác phẩm “Sức hút Phú Quốc” của tác giả Lê Tuấn Anh – Cần Thơ